23 tháng 11, 2011

BỊ CHỬI NHIỀU LIỆU CÓ CHẾT ĐƯỢC KHÔNG?


Tôi vốn người lỗ mãng, không am tường chuyện đông tây kim cổ, chính sử dã sử, thần thoại cổ tích, viễn tưởng giả tưởng. Tôi chỉ biết đọc biết viết những điều đơn giản, đương nhiên chỉ bằng tiếng Việt.
Gần tuần nay, ngày nào tôi cũng nghe, đọc những lời nhục mạ, chửi rủa hướng đến một đại biểu quốc hội có tên Hoàng Hữu Phước (từ đây tôi sẽ gọi là Phước để gỡ khó cho cách dùng đại từ nhân xưng của tôi - dù khiếm nhã nhưng mong quý độc giả châm chước). Mọi người nguyền rủa Phước với mọi ngôn từ tục tằn nhất mà mọi người có thể nghĩ ra hoặc chỉ dám nói đến thế vì nhân cách không cho phép tục tĩu hơn. Hàng ngàn comment, hàng chục bài viết, hàng trăm phân tích mổ xẻ đến từ mọi hướng. Từ người thầy giáo già của Phước, vì Phước mà Thầy đã không còn đủ đầy lòng tự hào về nghề giáo cao quý của Thầy nữa, vì Phước mà Thầy cảm thấy trách nhiệm người thầy đã không được vẹn tròn, Thầy thấy mình có tội với tổ tiên. Thầy ơi, con hiểu rằng trái tim bao la của Thầy bị tổn thương và đang rỉ máu, nhưng vẫn còn một góc cho đứa học trò mất nết đó phải không, nếu hắn biết rằng quay đầu là bờ. Vì Thầy, con thực sự mong mỏi sự phục thiện của Phước, để Phước lại có được một góc nhỏ trong trái tim già nua. Nhưng có còn hy vọng gì không?
Người bạn học cùng Phước nữa, tôi nghĩ cũng không thân thiết lắm đâu, nhưng vì Phước mà anh buồn và mất mát, những điều tưởng vu vơ nhưng có thật. Tôi đồ rằng anh đang muốn quên, như chưa bao giờ có quen người tên Phước ấy, có khi còn muốn quên luôn mấy năm học xa xưa. Tôi cũng đồ rằng anh không thể vị tha với Phước, không phải anh nhỏ nhen, mà anh không thể có tấm lòng bao dung như của người thầy già của mình. Đó là lẽ phải thôi, Phước ạ, âu cũng là cái giá phải trả.
Những người khác nữa, trong đó có tôi, đã không còn kìm được những lời bất nhã mà đã dùng mọi thể loại ngôn từ có thể để miệt thị Phước, nguyền rủa Phước. Ai cũng coi Phước như một một thứ bệnh dịch, một kẻ mạt hạng. Ai cũng thấy khổ tâm khi Phước chính danh là đại biểu của nhân dân. Và thực sự, sự tồn tại của Phước trên cương vị đại biểu của nhân dân đang là một sự sỉ nhục, cũng như những gì Phước nhận trong mấy ngày qua là hoàn toàn xứng đáng. Nhưng tôi có câu hỏi: BỊ CHỬI NHIỀU LIỆU CÓ CHẾT ĐƯỢC KHÔNG?
Tôi nghĩ là không.
Tham khảo:
Theo truyện Tàu ngày xưa, các bên đánh nhau cũng cho quân ra chửi đối phương, nhưng theo tôi biết người bị chửi chỉ uất ức mà thổ huyết thôi, không chết.
Theo y học hiện đại, cường độ âm thanh cực lớn (từ 90dB trở lên) mới làm cơ thể con người suy nhược mệt mỏi, thính giác bị ảnh hưởng nặng có thể dẫn đến điếc, nhưng cũng không chết. Mà có ai chửi to thế được đâu, không lẽ mang dàn âm thanh vũ trường về để phát mỗi bài nhạc chửi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét