20 tháng 11, 2011

ĐỘI WRESTLING NƯỚC MÌNH

     Mấy năm trước thất nghiệp, tôi suốt ngày nằm nhà xem TV, toàn xem thể thao, bóng đá bóng chuyền bóng nỉ đủ cả, nhưng cũng khoái mấy cái môn đánh nhau, quyền anh, muay thái và nhất là cái môn đấm đá tự do kiểu Mỹ, gọi đúng là Wrestling. Thú vị nhất của môn này là cái quy trình của nó: đầu tiên là con người, phải to khỏe hầm hố máu me, ai nhìn cũng khiếp, ai nhìn chưa khiếp thì nghe sẽ khiếp, rồi phân cặp chọn đội cạ cứng cạ mềm, đến thách đấu thách thức hạ nhục đối thủ, rồi chọn sân chọn khán giả chọn đồ nghề, rồi lao vào nện nhau ầm ầm, thằng này đánh thằng kia ngã cứ thay nhau cù quay, nhưng đặc sắc nhất là kết cục: lúc thì bên thắng ôm đai chạy trối chết, lúc lại lừa lừa bổ cho cái ghế vào đầu đối thủ, lúc thì nện luôn đồng đội vì "mày làm tao thua", có lúc còn tương cho trọng tài vài phát. Quả thật là hấp dẫn không thể chê được, tất nhiên tôi biết nó theo kịch bản từ đầu tới cuối, tất cả chỉ diễn như Hollywood thôi. Tôi nhớ có lần thằng Mai (Mike Tyson) sau vụ cắn tai có mò sang định làm vài cuốc lấy tiền trả nợ, nhưng bên đó không cho. Nghe đâu bên đó hỏi bằng cấp diễn viên của thằng Mai nhưng thằng này không có, mà không bằng cấp thì chỉ được đóng vai "quần chúng tự phát" thôi, vua không biết mặt, chúa chả biết tên, vẹo vặt cũng không có gì, chỉ tổ cho bà con khán giả la ó chửi rủa. Thằng Mai không chịu, lại lèm bèm gì đó làm cả bọn kia xúm vào định cho một trận ngoài kịch bản, may mà can kịp không thì thằng Mai no đòn, bọn kia nó là diễn viên biểu diễn chuyên môn cao nhưng cũng là đầu bò đầu gấu cả đấy.
     Đó là chuyện Wrestling, chuyện thằng Mai, chuyện nước Mỹ đâu đâu xa tít, bây giờ cùng còn nhớ được chút chút thôi, không kể dài dòng khoe dốt. Cái làm tôi nhớ lại chuyện cũ đó là cái bây giờ này, ở nước mình này, vẫn đang tiếp tục này, cái này mới đáng này. Đúng là thời đại @, thời đại Bin Ghết, thời đại thế giới phẳng (mà phẳng đâu mà phẳng, phẳng mà lại có xe taxi đâm xuống hố to bằng cái hố bom giữa đường, phẳng mà lại suốt ngày đi săn mấy cái dự án san lấp vì cái đó lời hơi cao), thời đại nước mình nho nhỏ mà có những sáu, bảy trăm đầu báo quốc doanh thì cái việc người ta áp dụng kịch bản của Wrestling, của thằng Mai vào đời sống cũng không có gì phải lạ, đó chỉ là sự giao thoa văn hóa thông thường mà thôi. Đó là chuyện về một Đội Wrestling nước mình bây giờ.
Này nhé:
     Thứ nhất là nhân sự đội ngũ, trước nhất là to khỏe hầm hố là ưu tiên 1: con cháu các cụ mà không to thì ai to, bộ phận này không đông nhưng toàn quân tinh nhuệ, là quân chủ lực duy trì thế mạnh, tiếp nối cha anh. Đấy, mới hơn ba chục tý ty mà đã lên làm lãnh đạo chính khách to đùng. Chả biết bộ phận này đánh đấm trực tiếp ra sao nhưng có lẽ cũng đủ sức lừa lừa cho đối thủ cái ghế vào đầu, hoặc cho trọng tài vài phát. Việc không đàng hoàng nhưng cũng gọi là biết việc, mà đó cũng không phải chuyên môn chính của bộ phận này. Bộ phận này thì nhìn phát đối thủ đã vãi tè. Một bộ phận nữa, cái này gọi là nhìn mặt thì chưa hãi nhưng mở mồm ra thì đối phương đã thấy tái tê rụng rời, đầu óc bung biêng. Đại diện cho nhóm này là ông Thăng hung hăng, bà phó Doan và hàng loạt các ông nghị Cảnh IQ, nghị Đương rau muống, nghị Hồng nhà thơ, nghị Phước biểu tình. Nhưng trong nhóm này nghe nói cũng chả cơm lành canh ngọt gì, vì còn đang tranh cãi xem lời nói của ai dậy mùi nhất, làm cho đối thủ ngộ độc âm thanh, ngộ độc không khí mà mất khả năng định hướng và chiến đấu. Kẻ phản đối ông Thăng thì bảo những gì ông nói đã đầy người nói từ trước, ông này chỉ nâng lên một tầm cao mới theo cách ông quen làm với đoàn thanh niên thôi. Kẻ phản đối bà Doan thì bảo bà chỉ nhắc lại lời tiền nhân (tức người chết rồi), hơn nữa còn giảm đi một trăm lần. Kẻ phản đối ông Hồng thì nói ông không kiên định, hôm trước vừa nói cần luật nhà thơ như thế như thế mà hôm sau đã bảo "không biết vì sao lại cần". Nhưng nay có vẻ nhóm này đã tìm ra thủ lĩnh, đó là ông nghị Phước. Sau khi ông nói về phản đối luật biểu tình, đề xuất luật đức tin và thiên hạ tìm đọc mấy bài viết của ông về Hút-sen hít-sen thì cánh bên ông Thăng bà Doan tự giác xin rút, cũng chả vui vẻ gì mà do thấy ông Phước đã vượt trội về độ bốc mùi.
     Đấy là nói đến bộ phận đã có bằng cấp đầy mình, còn bọn đầu sai chân chạy thì đầy, lực lượng đã sẵn sàng, nào là tổ nọ, hội kia ... linh tinh đủ cả. Tập hợp bọn này cũng dễ, chả phải chia trác gì cho chúng mà cứ gọi là "mỡ nó rán nó". Sau khi huy động bọn này hiệu quả rồi chỉ cần cho nó tờ giấy khen kèm theo cái phong bì năm chục một trăm, hay quá lắm là tập hợp vài trăm đứa lên chụp chung kiểu ảnh với phó chánh lãnh tụ, thế là sướng bằng chết. Mang kiểu ảnh tập thể về, có phóng to bằng cái chiếu đôi thì mặt người vẫn bé bằng cái quả sung, thế mà vẫn mang khoe liền mấy đời, món ăn tinh thần nó no lâu thế đấy.
     Có lực lượng đội ngũ rồi thì bắt đầu giai đoạn thách đấu, đối thủ thì đủ cả mà lại đang nhiều, không cần mất công lựa chọn. Này nhé, từ đội giáo dân tốt đời đẹp đạo, đội này không đấu không được vì từ lâu nó đã là đối thủ truyền thống rồi, mà cứ mỗi lần phân thắng thua thì lại được luôn phần thưởng của nó. Trận này lại không thể thua vì chỉ thua một trận nó sẽ được thể đòi tái đấu để đòi hết những cái gì vốn đã là của nó. Nhưng trận này cũng không thể biết trước kết quả được vì đội nó cũng đông, có từ trong nam ra ngoài bắc, từ trong nước ra nước ngoài, lại có rất nhiều viện binh to khỏe và nhất là tính kỷ luật và sự đồng lòng rất cao.
     Tiếp đến là đội trí thức, lão thành cách mạng ít tiền nhiều chữ, sống cũng gần đủ tuổi trời. Đội này cũng là đối thủ đáng gờm vì khả năng tập hợp là rất lớn, lại ỉ mình là thông thái, đã đóng góp cho nước cho dân nhiều thế nào, lâu bao nhiêu, còn lôi cả công lao cha mẹ tổ tiên vào đó. Bình thường thì đội này không đáng sợ vì đã cài được người vào đội của nó, lúc cần dùng ngay cái võ vì "mày làm tao thua" nhưng cũng phải đề phòng bọn khán giả góp vui, nếu thấy mình chơi bẩn quá lại hò nhau giúp nó thì quả là nguy hiểm. Đội này cũng dứt khoát phải chiến.
     Tiếp theo là đội dân đen dân oan, bọn này cũng lắm chuyện và lôi thôi, chiến nhau xong thì phải có kẻ thắng người thua, tuy nó bị chơi bẩn nhưng phải chấp nhận chứ, đen một lần oan một lần thì biết thân biết phận thôi đi, cứ tưởng không dám cho nó thêm phát nữa. Nhưng đội này cũng cần để tâm đến vì bây giờ nó càng ngày càng đông, lại toàn đòi đánh theo luật. Mà luật thì ai làm, thế mà bên nó lại coi là ưu thế. Đội này cũng chiến, có gì thì cho mấy thằng tép riu xung phong, có đi cũng đi mát mẻ.
     Còn một đội nữa cũng rất nguy hiểm, mà lại không thách đấu sòng phẳng được mới cay chứ, vì nó cũng là đội mình, chỉ tranh giành nhau tý lợi ích thôi. Bọn này a rua a còng, thấy bên nào mạnh hơn thì theo, nhiều mầu xít hơn thì theo, chả chủ trương cương lĩnh gì cả. Bọn này thì phải áp dụng kiểu khác, kiểu như bắn tỉa, đánh một thằng cảnh cáo nhiều thằng. Bên nào toi nhiều hơn là bọn còn lại lại nhập vào nhau thôi.
     Thách đấu rồi thì chiến thôi, quân tư trang đồ nghề đủ cả, sợ gì không chiến. Đội giáo dân có cách chiến với đội giáo dân, trước hết cho bộ phận thông tin đi đầu, cứ làm ầm lên là bên đó cục bộ chủ nghĩa, chơi không đẹp vì cứ muốn mang phần thưởng về cất, chả cho khán giả cái gì. Bên mình thì chiến lợi phẩm là của chung, khán giả sẽ được tý công viên, tý môi trường xanh sạch đẹp, thực ra có cho gì đâu. Công viên thì lấy ai ra ngồi, có thì chắc chỉ vài ông bà xì ke ma túy mại dâm. Môi trường thì sao, chỗ nào chả bẩn người ta cũng chả quan trọng chỗ nào bẩn hơn. Bộ phận thứ hai vào trận là đội cơ bắp, kiểu thằng Mai, cứ cho nó cái vai quần chúng tự phát, mọi cái làm loạn cả lên, không đúng sai nếp tẻ gì sất. Bộ phận thứ ba sẽ sáp lá cà, gồm đầy đủ ban bệ đoàn thể, đồ nghề không thiếu, còn tăng cường thêm bọn quần chúng tự phát và chó. Hậu cần thì bọn chánh này phó kia, thủ thưởng viện trưởng. Thời điểm thì cứ nửa đêm gà gáy mà chơi, vừa tù mù ánh sáng, vừa tù mù lực lượng, lại tù mù luôn cả chiến thuật.
     Đội trí thức lão thành thì phải chơi kiểu khác, an ủi động viên là trước, sau đó nhẹ nhàng tác động đến từ bà con họ hàng khối xóm, cả từ buồng ngủ gian bếp gian thờ. Sau đó đến cơ quan đoàn thể, hai cái đi làm muộn, ba cái chỉ tiêu đoàn thể nhố nhăng không đạt là thành một cái nghỉ việc. Khi đó đói còn chả đứng nổi chứ đánh đấm cái gì. Cái này gọi là đánh từ hậu phương đánh ra kết hợp tiền tuyến đánh vào.
     Đội dân đen dân oan thì khỏi bàn, vẫn trường kỳ kháng chiến chứ có phải bây giờ mới thế đâu, mà lúc nào nó chả thua. Nếu nó căng quá thì cũng hy sinh cho nó vài mạng là xong, bọn thế thân thiếu gì. Có khi lại được luôn chiến lợi phẩm từ bên mình.
     Mà cái thằng tư bản giãy chết cũng tài, đem cái môn thể thao của nó ra vận dụng mà cứ như là vớ được sách thánh hiền, dùng mãi không hết. Mỗi tội là khâu kịch bản mình hơi yếu, có lẽ phải mời bọn nó về nắm trọng trách bên Bộ Wrestling, tạm dịch là Bộ Đấu Đá, lập thêm một bộ nữa cũng chả sao. Mỗi cái phải xét là khán giả bên mình không fair-play như bên nó, nên thua một trận là toi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét